Articles by "Tình Bạn"
Showing posts with label Tình Bạn. Show all posts


“Nếu không có ước mơ và khát vọng, cuộc đời bạn sẽ sớm đi vàobế tắc bởi sự nhàm chán.
Thà dám dấn thân, cố gắng hết mình mà gặp thất bại còn hơn sống một cuộc đời tẻ nhạt.”

Tình bạn

“Một người bạn tốt cũng quý giá như một kiệt tác của thiên nhiên.”

- Ralph Waldo Emerson
Nếu đã từng xem các bộ phim hành động thì hẳn ai cũng hơn một lần nghe thấy tiếng súng. Chúng thường là những tiếng nổ lớn, chói tai, kéo theo đó là bao đau thương và mất mát... Trên phim ảnh là vậy, còn trong đời sống hàng ngày, giữa một xã hội trật tự, kỷ cương thì súng đạn hầu như không phổ biến. Thế nhưng, cuộc đời tôi đã phải tận mắt chứng kiến một cảnh tượng thật đau lòng...
Đó là câu chuyện về Andy, bạn thân của tôi. Cậu ấy đã bị bắn vào đầu, khi đang trên đường đi học về cùng tôi. Lúc ấy, cả hai đứa chỉ mới học lớp 5. Đó là một tai nạn không bình thường, vì thủ phạm là một kẻ có đầu óc không bình thường. Hắn bị kích động bởi những hình ảnh bạo lực trên phim ảnh, rồi cướp súng của cảnh sát và nã đạn. Tôi đã chứng kiến từ đầu đến cuối sự việc. Một tiếng nổ vang trời, lửa khạc ra từ họng súng đen ngòm, và Andy -
bạn tôi ngã xuống. Andy được chuyển ngay đến bệnh viện địa phương nhưng bác sĩ bảo không có hy vọng
cứu được cậu ấy. Viên đạn đã đi xuyên qua thái dương và làm tổn thương một phần não trái của cậu. Andy rơi vào trạng thái hôn mê suốt cả một thời gian dài. Tất cả mọi người, gia đình, bè bạn đều đau đớn trước tai nạn thương tâm này. Mọi người không ngừng cầu nguyện và làm tất cả những gì có thể để cứu Andy nhưng tình hình của cậu ấy vẫn không khá hơn cũng như không có chút triển vọng tốt đẹp nào.
Dù không có lỗi gì trong sự việc đau lòng này, nhưng lòng tôi vẫn không nguôi ám ảnh, ray rứt. Đôi khi, tôi tự trách mình: "Sao không phải là mình? Nếu mình không giành đi bên trong thì cậu ấy đâu có ra nông nổi..." Tôi thấy mình thật có lỗi với Andy. Nhưng cũng có lúc, tôi lại suy nghĩ khác đi, vì nếu tôi là người bị phát đạn ấy bắn trúng, thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Mẹ tôi sẽ như thế nào, gia đình tôi làm gì có tiền mà lo thuốc men cho tôi... Ranh giới giữa sự sống và cái chết thật là mong manh. Cứ thế, cảm giác có tội, rồi lại không có tội cứ đeo bám dai dẳng, khiến tôi không thể nào dứt ra được.

Cho đến một ngày, Andy hồi tỉnh. Tôi vội vàng chạy ngay đến bệnh viện để gặp cho được đứa bạn thân của mình. Như một phép lạ, Andy tỉnh lại sau cơn mê dài nhưng cậu còn yếu đến nỗi chưa thể nói được lời nào. Người ta bảo cậu bị liệt toàn thân bên trái, và vĩnh viễn không thể đi lại bình thường được nữa. Vậy mà Andy thân yêu của tôi đã vượt qua tất cả những điều đó. Bằng nhiều phương pháp trị liệu, Andy luyện tập không mệt mỏi. Rồi cậu
chuyển từ giường bệnh xuống đất để chống nạng tập đi bằng cả hai chân. Nhìn cậu khó nhọc với cây nạng gỗ, mồ hôi chảy ướt đẫm, lòng tôi xót xa, thương bạn mình vô hạn.
Trong suốt những năm học phổ thông tiếp theo, Andy và tôi vẫn là đôi bạn vô cùng thân thiết. Hàng ngày, tôi ghé qua nhà chở cậu ấy đi học. Di chứng của tai nạn khiến cậu không thể cử động cánh tay trái của mình được nữa. Tôi khâm phục khi thấy Andy kiên trì luyện tập các thao tác tay, chân và tôi thực sự vui mừng khi thấy cậu có thể chơi những trò chơi điện tử phức tạp nhất chỉ với một tay điều khiển. Với tất cả sự quyết tâm của mình, Andy
vẫn đến trường mỗi ngày, vẫn vui đùa cùng các bạn, vẫn sinh hoạt ở nhà thờ và có một tình yêu đẹp với người bạn gái cùng lớp. Cậu luôn ý thức được sự khiếm khuyết của mình, chấp nhận điều đó nhưng chưa bao giờ cậu tỏ ra chán nản hay buông xuôi. Andy tâm niệm, tai nạn có thể khiến cậu tật nguyền nhưng không thể cướp đi nghị lực và ý chí của cậu.
Tôi đã tìm thấy ở Andy một người bạn thật sự. Một người biết chia sẻ, biết vui với niềm vui và buồn với nỗi buồn của bạn mình. Bên người bạn ấy, tôi một lần nữa tìm thấy cho mình hy vọng và sức mạnh để bước qua những thử thách, cam go. Andy vẫn thường nói với tôi rằng : "Mình đã không thể vượt qua tai nạn này nếu không có cậu. Cậu là người bạn tốt nhất của mình". Nhưng sự thật chính tôi mới là người phải nói lời cảm ơn, bởi Andy đã giúp tôi nhận ra rằng những hạn chế về mặt thể xác không thể trói buộc quyết tâm vượt lên hoàn
cảnh của con người.
- Lam Anh
Theo Andy

Chúc bạn…



Đủ hạnh phúc để trở nên ngọt ngào,
Đủ thử thách để trở nên mạnh mẽ,
Đủ nỗi đau để giữ bạn là con người,
Đủ hy vọng để bạn hạnh phúc,
Đủ thất bại để bạn khiêm tốn,
Đủ thành công để bạn khao khát,
Đủ bạn bè để mang lại cho bạn nguồn an ủi,
Đủ giàu có để đáp ứng những nhu cầu của bản thân,
Đủ háo hức để mong chờ,
Đủ niềm tin để xua đi muộn phiền,
Đủ quyết đoán để làm mỗi ngày trở nên tốt hơn hôm qua.